“Giaó sư đỏ”, bí thư xứ ủy Trần Văn Giàu ( Bài 3)

Chạy đua nước rút, chớp thời cơ

Từ người tù vượt ngục, ông Giàu đã gầy dựng lại Xứ ủy có thực lực chính trị buộc Chánh Mật thám Nam kỳ phải xuống nước xin hợp tác.
Từ tay trắng, ông đã ráo riết huấn luyện và chớp thời cơ xây dựng lực lượng Thanh niên Tiền phong làm đội quân xung kích cho khởi nghĩa Tháng Tám.
Sau khi vượt ngục Tà Lài về Đà Lạt, ông Giàu được một người thân của Bảy Trân (cán bộ, đảng viên kỳ cựu ở Chợ Đệm, người chinh phục và quy tụ lực lượng Bình Xuyên tham gia cách mạng) là Chung Văn Năm bố trí cho về Sài Gòn bằng xe của công sứ Đà Lạt mà tài xế là bà con của Năm. Bảy Trân bố trí ghe, giả làm người đi làm mắm ở Rạch Giá để đưa ông Giàu xuống Xẻo Bần (Rạch Giá). Với tiền vợ cho, ông Giàu sắm mấy mẫu rẫy, sống như một điền chủ qua mặt thực dân Pháp để móc nối, tìm cơ sở… Do thiệt hại bị đàn áp, khủng bố sau khởi nghĩa Nam kỳ, tổ chức Đảng bị tan rã, hầu hết Xứ ủy, tỉnh ủy viên đều bị bắt. Liên lạc giữa Nam kỳ và trung ương bị gián đoạn.
Xây dựng lại cơ sở từ đầu
Ông Giàu tìm gặp người cùng vượt ngục là Châu Văn Giác bảo: “Tụi mình làm cách mạng, không phải đi tìm cuộc sống hưởng lạc. Tình hình thế giới và trong nước biến chuyển rất thuận lợi cho ta. Vậy tôi phân công cho anh phụ trách từ Cần Thơ đổ xuống, Cần Thơ đổ lên đã có Ung Văn Khiêm. Còn tôi thì về Sài Gòn phụ trách đầu não…”. Sau đó ông Giàu liên lạc với Dương Quang Đông, Nguyễn Văn Tây (Thanh Sơn) và các đảng viên cố cựu từng bước gầy dựng lại các tỉnh ủy, liên tỉnh ủy ở Nam kỳ. Đặc biệt, tại Sài Gòn, ông chạy đua nước rút, tổ chức huấn luyện, tuyên truyền, vận động trí thức, công hội, tôn giáo, giao cho Bảy Trân nắm lực lượng Bình Xuyên. Trong lần giao cho Bảy Trân đem tài liệu cho bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, ông Giàu tiết lộ: “Giới bác sĩ, ta nắm Hồ Văn Nhựt, Đặng Văn Chung, Phạm Biểu Tâm… Giới luật sư ta tiếp xúc với Trịnh Đình Thảo, Nguyễn Hữu Thọ, Thái Văn Lung, Phạm Văn Bạch, Phạm Ngọc Thuần… Giới bác vật có Lưu Văn Lang, Nguyễn Xuân Bái; giới giáo sư có Phạm Thiều, Đặng Minh Trứ, Nguyễn Văn Chì; giới nhà băng có Mi-sen (Michel) Văn Vỹ…”.
Giáo sư Trần Văn Giàu (trái) và nhà cách mạng lão thành Huỳnh Văn Tiểng. Ảnh: www.sggp.org.vn
“Cò” Bazin xin hợp tác
Sự tái sinh của Đảng Cộng sản ở Nam kỳ đã làm thực dân Pháp chú ý. Song tình hình chính trị lúc ấy làm thái độ chúng thay đổi. Trùm mật thám Bazin đích thân đưa Bảy Trân 50 đồng làm lộ phí đi tìm ông Giàu để bàn chuyện hợp tác chống phát xít Nhật. Lúc này ông Giàu đang ở nhà của họa sĩ Nguyễn Phi Hoanh ở đường Champagne (Lý Chính Thắng hiện nay). Ông Giàu bảo Bảy Trân triệu tập hội nghị Liên chi bộ Tân Phong Hạ, bàn cách đối phó Bazin.
Tại cuộc họp, ông đọc bản nháp bức thư viết bằng tiếng Việt gửi “cò” Bazin. Đại ý bức thư như sau: “Trần Văn Giàu không thể gặp cò Ba-de được. Còn việc liên kết chống phát xít thì người Pháp ngừng bắt bớ cộng sản và trả tự do các chính trị phạm rồi sẽ thấy những người cộng sản chống phát xít như thế nào”. Hội nghị thông qua bức thư, nhất trí cử Bảy Trân mang thư. Sau khi nhận được thư của ông Giàu, “cò” Bazin tạm ngưng bắt bớ cộng sản, phóng thích một số chính trị phạm. Trước thắng lợi đó, văn phòng Xứ ủy từ Chợ Gạo chuyển về đặt tại nhà Bảy Trân, ở Tân Nhựt, Bình Chánh ngay sát nách Sài Gòn.
Lập Thanh niên Tiền phong
Sau ngày Nhật đảo chính Pháp (9-3-1945), ông Giàu đã ráo riết tổ chức huấn luyện chính trị, lôi kéo giới thanh niên trí thức. Lớp huấn luyện được đặt ở nhà và văn phòng của kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát ở 78-80 đường Mayer (Võ Thị Sáu), cốt cán nhóm này có Huỳnh Văn Tiểng, Lưu Hữu Phước, Mai Văn Bộ, Trương Công Cán… Ông cũng huấn luyện cho Tạ Bá Tòng, một sinh viên gốc Triều Châu, ở Sóc Trăng. Lớp chính trị trên 50 đoàn viên Dân chủ có Tạ Bá Tòng, tại nhà riêng của dược sĩ Trần Kim Quang ở Thị Nghè. Tạ Bá Tòng sau đó đã rất đắc lực trong việc tổ chức Thanh niên Tiền phong miền Hậu Giang.
Giáo sư Trần Văn Giàu gặp phóng viên Pháp Luật TP.HCM tại nhà riêng (tháng 4-2007). Ảnh: THANH TRANG
Điều bức xúc nhất của ông Giàu lúc này là chiến tranh thế giới sắp kết thúc, thời cơ cách mạng đã tới, Xứ ủy lâm thời đã tái lập tổ chức đảng khắp Nam kỳ đã được củng cố nhưng còn thiếu tổ chức quần chúng rộng khắp để làm lực lượng xung kích khởi nghĩa giành chính quyền. Ngay lúc đó, Thống đốc Nhật ở Nam kỳ là Minoda cũng cần một tổ chức quần chúng để tập hợp thanh niên. Y gợi ý giao nhiệm vụ này cho bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, một trí thức tư sản có vợ là người Pháp mà không biết rằng bác sĩ Thạch đã là đảng viên Đảng Cộng sản. Nhận báo cáo của bác sĩ Thạch, Bí thư Xứ ủy Trần Văn Giàu đã nghĩ ra kế “gậy ông đập lưng ông”, chớp cơ hội này để tổ chức lực lượng quần chúng cách mạng. Theo chỉ đạo của Xứ ủy, lực lượng “Thanh niên Tiền phong” do bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, Huỳnh Tấn Phát, Huỳnh Văn Tiểng, Kha Vạn Cân… những đảng viên cộng sản làm nòng cốt lãnh đạo đã ra đời ở Sài Gòn và nhanh chóng lan ra khắp Nam kỳ thu hút hàng vạn người.
Ngày 15-8-1945, Nhật đầu hàng Đồng Minh vô điều kiện. Ủy ban kháng chiến Nam Bộ được thành lập do Bí thư Xứ ủy Trần Văn Giàu làm chủ tịch. Đêm 20-8-1945, Mặt trận Việt Minh ra mắt công khai tại rạp Nguyễn Văn Hảo; cờ đỏ búa liềm treo công khai trước nhà bác sĩ Phạm Ngọc Thạch. Ngày 22-8-1945, Phạm Ngọc Thạch tuyên bố: “Thanh niên Tiền phong gia nhập Mặt trận Việt Minh”. Và ba ngày sau đó, theo chỉ đạo của Xứ ủy, chính lực lượng này với tầm vông nhọn là đội quân xung kích khởi nghĩa giành chính quyền trên toàn cõi Nam kỳ.
Thanh niên Tiền phong là mặt trận đoàn kết rộng rãi những người yêu nước
Vào những ngày tiền khởi nghĩa ở Nam Bộ, lực lượng so sánh, xét về mặt tổ chức nòng cốt là Đảng Cộng sản và các đoàn thể cứu quốc sau tổn thất trong khởi nghĩa Nam kỳ, tuy đang trên đà hồi phục nhưng chưa đủ sức cho một trận quyết chiến chiến lược với kẻ thù.
Thực lực của Đảng bộ Nam Bộ còn thiếu và yếu, phải có cách gì để trong thời gian ngắn tập hợp đông đảo quần chúng dưới ngọn cờ cách mạng, nếu chậm trễ thì sẽ bị lỡ thời cơ. Bài toán thật hóc hiểm, song truyền thống của dân tộc ta nói chung, của nhân dân Nam Bộ nói riêng đã cho phép Đảng bộ Nam Bộ có một bước đi sáng tạo. Nghĩa là dựa vào lực lượng nòng cốt, nhất là đường lối cách mạng dân tộc, hình thành một mặt trận liên kết mọi tầng lớp nhân dân, trước hết ở thành phố đầu não Sài Gòn và các tỉnh lỵ. Tổ chức Thanh niên Tiền phong ra đời theo yêu cầu và trong bối cảnh ấy. Nó là vỏ bọc thật dày của lực lượng cách mạng trung kiên và là một trung tâm tiến công địch, các lực lượng chống cách mạng.
Cần nói rõ một điều: Tuy tên là Thanh niên Tiền phong nhưng tham gia vào tổ chức không chỉ có thanh niên. Thực sự đó là một mặt trận đoàn kết rộng rãi những người yêu nước, gồm đủ lứa tuổi, đủ giới, không phân biệt vị trí xã hội hay tín ngưỡng. Thanh niên Tiền phong đã làm được một việc hết sức quan trọng là đoàn ngũ hóa nhân dân, tập luyện cho mọi người ý thức tập thể và thống nhất hành động.
(Trích “Tổng Khởi nghĩa Tháng Tám ở Sài Gòn – Nhớ Thanh niên Tiền phong” của Trần Bạch Đằng)
Báo Pháp luật TP Hồ Chí Minh

Facebook Comments