Nhà thơ Anh Ngọc: Chào buổi sáng quý bạn!
Ngày hôm nay, 11.2.2015, nhằm ngày 23 tháng Chạp Giáp Ngọ là ngày Ông Công, Ông Táo, nhưng 40 năm trước, đó chính là ngày Mồng Một Tết năm Ất Mão, 1975. Đấy cũng là ngày tôi ăn một cái Tết xa nhà, ở trên đường Trường Sơn, mạn Ngã Ba Đông Dương…
Nhân kỷ niệm không thể quên được này của tôi, xin post lên đây phần chính trong bài viết của tôi in trên Tạp chí “Văn hóa quân sự” số Tết Ất Mùi này để hầu quý bạn!
Vẫn là chất liệu rút từ những trang Nhật ký chiến trường của tôi mà tôi đã nhiều lần trích vào chuyên mục này trên FB của tôi.
Xin mời quý bạn chia xẻ chút kỷ niệm này với một người lính cũ, một nhà báo già…, một chứng nhân của cuộc chiến tranh nay đã lùi xa tận 40 năm trời!
Nhà thơ Anh Ngọc ( Bên phải ảnh)
……Bỏ lại sau lưng 19 ngày bươn trải dọc con đường Trường Sơn Tây mù mịt bụi và những tán cây “lá đỏ” có thật như trong thơ cụ Nguyễn Đình Thi, đây là vài dòng nhật ký tôi ghi ngày 10 và 11.2.1975, tức 30 và mồng một Tết Ất Mão, vài dòng thôi các bạn nhé:
“ 10.2.75
30 Tết.
Trạm T10, mút đường giao liên 5.59, còn 1 trạm 11 của Miền nữa là đến Bù Đốp, đích cuối trên đường Trường Sơn của mình.
Đây là tỉnh Mông đun ki ri, Campuchia.
Suốt đêm qua đi xe gát. Đến lúc gần sáng. Giờ ở trạm khá khang trang, đã nhận bánh chưng, thuốc lá, chè… Đêm nay giao thừa, có đoàn văn công xung kích từ Tuyên Quang, Yên Bái vào Nam phục vụ chiến sĩ ta và sẽ biểu diễn …
Sống trong một không khí hồ hởi rất lạ, mặc dù vô cùng mệt, người cứ bải hoải, rũ ra…sức khỏe thật chán…
Đất Campuchia bắt đầu từ ngầm Đắc Đam, mình đã vào sâu Campuchia 30 km, tình hình ngoại giao láng giềng căng thẳng, phải giữ gìn ý tứ chứ không thoải mái như ở Lào.
Vậy là miình đã qua Lào 5 ngày đêm và có lẽ sẽ ở vài ngày đêm ở Campuchia, cũng đi nước ngoài như ai, kém gì…
Từ đây đến Ăngco có là bao nhiêu. Ta đang đụng vào mảnh đất sâu thẳm của những vui buồn con người. Campuchia. Campuchia như mộng, không có thốt nốt và chùa để ngắm, thì tưởng tượng vậy.
Chào em, Campuchia. Ta sẽ ăn cái Tết kỳ khu nhất trong 31 năm qua. Cám ơn cuộc sống vô cùng…
… Trời ơi, con chim gì hót vang ba biên giới cùng nghe. Gần gũi mà hoang vắng thế, êm đềm thế, gian nhà binh trạm cao ráo, sạch sẽ, tất cả đều vừa lòng, trừ sức khỏe…
Thú vị lắm chứ, không mốc meo một chút nào, còn gì thú vị hơn là mỗi ngày lại được xem 100 km đất nước diễu qua trước mắt mình, lại gặp những vùng đất mới, những trái tim mới… Sự gặp gỡ với cái mới đã giúp mình phát hiện và hiểu thêm cái cũ rất ghê, gặp gỡ mình, tìm thấy mình trên suốt Trường Sơn.
– Em, em đã nâng quá khứ của anh đặt giữa Trường Sơn.
– Mai đây mình sẽ nhớ và tiếc những phút này không nguôi cho mà xem. Ngay bây giờ mà đã nhớ nó cơ mà.
1.30 sáng 1.1.1975 (âm lịch)
Một đêm giao thừa hiếm có trên đất Campuchia. Cảm động vô cùng vì sự gặp gỡ của những tâm hồn, sống hết mình với mọi người…
“Gì vui bằng những tâm hồn gặp gỡ”
Sống trong tình trạng run rẩy toàn thân vì mệt và xúc động. Hình bóng hạnh phúc đâu đây, gần mình quá. Mình sống sao đây với trái tim lớn (viết bằng tiếng Nga – A.N.) này đây,
Dữ dội và dịu êm.
Đây là âm vang của T.S của Campuchia trong đêm giao thừa nay đã gieo vào lòng mình. Phải viết về điều đó. Viết cho trái tim và cho cuộc sống, cho mọi người….
…Tự nhiên, sau bao ngày không mưa, đêm giao thừa trời Trường Sơn đổ mưa rào rào trên mái lá, chao ôi cơn mưa của hy vọng đang tí tách trong lòng mình.
Phải, chính là hy vọng.
Ngọc ơi, chúc mày năm 1975 vững vàng sống, mạnh khỏe, bình an chiến thắng và sáng tạo rực rỡ.
Chào em, 1975 dữ dội của tôi. Bóng dáng em đang hiện về từ những vòm cây gì kia của xứ sở Ăngco…
Ôm em vào lòng, 1975… của Anh!”….
…..
(hết trích nhật ký)
Các bạn thấy đấy, tôi đã chép y nguyên (chỉ sửa tý chút chữ nghĩa cho dễ đọc) mấy trích đoạn từ cuốn nhật ký chiến trường. Và những gì cần kể thì có lẽ cuốn nhật ký đã nói hộ tôi rồi.
Chỉ xin nói thêm:
Thực ra, ngay trong đêm giao thừa ấy, chúng tôi, mấy anh em nhà báo và cả cánh lính tráng tụ tập ở Binh trạm 10 hôm ấy đều rất vui, rất vô tư để ăn một cái Tết chiến trường như vẫn thế bao năm nay. Tuyệt đối không ai nghĩ rằng đó chính là cái Tết cuối cùng của chiến tranh. Vì mặc dù bọn Mỹ đã rút quân, nhưng nếu các bạn còn nhớ, thì cuộc chiến giữa hai phe người Việt với nhau cũng vô cùng gian nan, ác liệt. Chỉ để giải phóng một quận lỵ Thượng Đức thôi mà cả một sư đoàn lính ta đã tổn thất rất nặng nề. Và với cương vị lính tráng như chúng tôi thì làm sao biết được những dự định chiến lược vĩ mô của các cấp cao nhất của cuộc chiến tranh.
Vì vậy, tất cả trước mắt cánh chúng tôi vẫn là một khoảng không mờ mịt, một cuộc chiến chưa thể nói trước điều gì. Mỗi một chúng tôi ngày ấy đều đã có gia đình, vợ con, có một hậu phương thân thương nhưng giờ đây đã bỏ lại xa tít tắp…
Vâng, những dòng tôi ghi trong nhật ký là hoàn toàn chân thực, vì tôi coi nhật ký là căn buồng riêng kín đáo của tâm hồn tôi, của cuộc đời tôi, chắc chắn không ai được nhòm ngó tới nếu không phải do chính tôi tự nguyện tiết lộ. Thì thế mới là nhất ký đúng nghĩa.
Và như các bạn đã đọc, trong cái đêm giao thừa ấy, lòng tôi đã tràn đầy những cảm xúc hào hứng và say người khó tả, vì con người chiến sĩ một phần, nhưng chính vì con người thi sĩ trong tôi đang lên tiếng. Cái con người mơ mộng và luôn khao khát những cảm giác mới lạ, những vùng đất chưa quen, nhưng cuộc gặp gỡ không hẹn trước.. mà cuộc chiến đang mở ra trước mắt tôi những ngày đi vào chiến trường…
Thỉnh thoảng xa xa lại vọng về vài tiếng pháo địch, mà lính tráng nói đùa là “pháo đĩ”, với lý do nực cười là mọi người vẫn biết rằng vào những đêm như thế này phía lính Việt Nam Cộng Hòa vẫn hay cho mấy cô gái làng chơi lên trận địa để “động viên tinh thần binh lính”, và chắc là mấy cậu lính bên kia để chiều lòng các “em gái hậu phương”, thỉnh thoảng lại cho các em đạp cò pháo, bắn vu vơ vài phát để đùa cho vui…., pháo ấy không gọi là “pháo đĩ” thì biết gọi là gì hả trời!!!… hihiiii….
Vâng, nằm không ngủ được, tôi liền nghiêng người, bật đèn pin ghi vội vài dòng nhật ký đón xuân, đúng vào lúc 1 giờ 30 sáng mồng Một Tết.
Và đó chính là mấy dòng tôi vừa trích hầu quý bạn trên đây, mấy dòng ghi vội trước một năm rồi ra sẽ trở thành cái mốc lịch sử vĩ đại của dân tộc – năm cuối cùng của cuộc chiến tranh chống Mỹ gian lao và dài dặc, năm của HÒA BÌNH, THỐNG NHẤT và ĐỘC LẬP cho Tổ quốc Việt Nam vô vàn yêu thương của chúng ta
Anh Ngọc
Facebook Comments